But Doctor, I Am Pagliacci (Nhưng bác sĩ, tôi là thằng hề)
Chương 1 : Một Thế Giới Không Có Người Dơi
Người đăng: Người qua đường
Ngày đăng: 17:43 30-12-2024
.
“Không thể nào,” Jack thì thầm.
Bác sĩ nhìn anh. Biểu cảm của cô ấy đầy cảm thông, thấu hiểu. Jack bắt đầu cảm thấy hơi chán ngấy khi nhìn thấy ánh mắt đó trên khuôn mặt của mọi người. Anh hiểu lý do, tất nhiên. Nhưng điều đó chẳng giúp gì.
“Ảo giác hình ảnh do áp lực gây ra không phải là chuyện chưa từng xảy ra,” bác sĩ khẽ nói. “Và có thể anh đã nhìn thấy một hình bóng nào đó mà…”
Trong lúc nói, cô xoay cây bút giữa các ngón tay. Chiếc bút bi di chuyển qua lại, lớp nhựa xanh tương phản rõ rệt với màu sơn móng đỏ của cô. Jack đã để ý đến thói quen này, một trong nhiều dấu hiệu nhỏ mà bác sĩ Quinzel thường vô thức thể hiện.
Có lẽ kỳ vọng một chuyên gia tâm lý kiểm soát tốt ngôn ngữ cơ thể của chính mình là sai lầm. Dẫu sao, cô ấy là bác sĩ, không phải máy móc. Dù thế nào, Quinzel vẫn là một người phụ nữ giàu cảm xúc. Điều đó khiến Jack dễ dàng đọc được tâm trạng của cô. Anh biết cô đang nghĩ gì.
“Nghe này,” Jack thử lần nữa, hơi nghiêng người về phía trước trên chiếc ghế. “Chắc chắn cô nghĩ tôi điên. Vì, vâng, tôi từng điên. Hoàn toàn mất trí. Nhưng lần này tôi không bịa ra đâu, được chứ? Batman, cô biết chứ? Siêu anh hùng? Người mặc trang phục dơi với đôi tai nhọn? Hiệp sĩ Bóng Đêm? Người bảo vệ thành phố Gotham? Nghe quen không?”
“Ừm,” Quinzel thận trọng đáp lại. “Có một người theo phong cách hiệp sĩ. Có lẽ anh đang nghĩ đến Azrael?”
Jack nhăn mặt. Sau đó, anh đưa tay che khuôn mặt mình.
“Không,” Jack khẳng định, giọng dứt khoát.
“Tôi không biết phải nói gì với anh, Jack,” Quinzel nói, nhún vai. “Những siêu anh hùng địa phương gồm có Creeper và Ragman. Tôi chưa bao giờ nghe đến cái tên Batman, hay Robin gì đó.”
Jack thở dài. “Không có ý xúc phạm, bác sĩ, nhưng nếu cô không thật sự quan tâm đến giới siêu anh hùng, có lẽ—chỉ là có lẽ thôi—cô chưa nghe đến Batman vì…”
Quinzel cắn môi. Cô gõ nhẹ chiếc bút bi lên sổ ghi chép, ngòi bút di chuyển vô định trên giấy. Ít nhất, Jack cảm thấy cô thực sự chẳng viết gì trên đấy.
Cuối cùng, Quinzel lại lên tiếng. “Tôi có chứng chỉ công tác với Justice League.”
Jack chớp mắt. “Cái gì?”
“Justice League có một chương trình mà… chuyện đó không quan trọng,” Quinzel nói. “Ý chính là tôi đã kiểm tra cơ sở dữ liệu của Liên minh. Không có ai trong danh sách công khai của họ phù hợp với miêu tả của anh.”
Jack nhanh chóng suy nghĩ, lặp lại những lời bác sĩ vừa nói. “Danh sách công khai. Từ khóa là ‘công khai’. Batman không phải kiểu người thích làm lớn chuyện. Nếu mà…”
Quinzel nhắm mắt trong một giây, trán hơi nhăn lại. “Điều đó có thể xảy ra, tôi nghĩ vậy. Nhưng, Jack, không có gì trong hồ sơ của anh đề cập đến một… Batman. Đó là loại thông tin thường có trong hồ sơ tội phạm siêu cấp. Họ cần chúng tôi biết gọi ai trong trường hợp khẩn cấp, ít nhất là thế.”
Jack hít vào thật sâu. Anh nín thở, đếm chậm trong đầu, rồi thở ra một hơi dài. Không có lý do gì để tức giận. Mất bình tĩnh chẳng mang lại lợi ích gì. Bác sĩ Quinzel đang cố giúp anh. Cô ấy không phải là kẻ thù của anh.
Không. Kẻ thù là Batman.
Ngoại trừ… nếu cô ấy đúng, thì Batman không tồn tại.
“Có lần đó,” Jack nói, “tôi chiếm gần hết các đài phát thanh ở Gotham. Có một bộ phát cực kỳ mạnh, công suất khổng lồ. Tôi khiêu khích cảnh sát. Sau đó, Batman đã ngăn tôi lại. Trừ khi cô định nói với tôi rằng chuyện đó chưa từng xảy ra, và tôi chỉ tưởng tượng tất cả.”
“Chuyện đó đã từng xảy ra,” Quinzel trả lời, với tay lấy tập hồ sơ dày trên bàn làm việc, nhưng rồi cô dừng lại, để tay rơi xuống. “Tôi không làm việc ở Arkham khi đó, nhưng một… tội phạm khác đã giao nộp anh cho cảnh sát. Brute Nelson.”
Jack nhíu mày. “Nelson? Không, tôi…”
“Đó là những gì tôi đọc được,” Quinzel nói, gần như xin lỗi.
Jack lắc đầu. “Được rồi. Tốt thôi. Thế còn lần tôi đến New York và cố gắng…”
Anh cau mày. Anh không thích lục lại những ký ức ấy. Nhưng anh cũng không thể chạy trốn mãi khỏi những gì mình đã làm.
Anh buộc bản thân hoàn thành câu nói. “Cố gắng thả khí độc vào toàn bộ Đại Hội đồng Liên Hợp Quốc. Vì tôi tự cho mình là khủng bố, hay gì đó. Sau đó, Batman và Superman đã đến, và…”
“Superman đã đến,” Quinzel ngắt lời, khẽ khàng. “Chỉ Superman.”
Jack định phản đối. Nhưng những lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
“Toàn bộ sự kiện được truyền hình,” Quinzel tiếp tục. “Đó là tòa nhà LHQ, và họ đang trong cuôc họp. Superman đã đến, và, ừ thì…”
Jack siết chặt nắm tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
“Những con cá,” anh nói, trong tuyệt vọng.
Quinzel nhướng mày. “Tôi xin lỗi? Anh nói gì cơ?”
“Cá Joker,” Jack giải thích. Anh cố nén cảm giác khó chịu trước sự điên rồ của chính mình, rồi tiếp tục. “Tôi tiêm thuốc vào cá… biến chúng thành, ừm, trông giống…”
Anh đưa tay lên mặt, mô phỏng một nụ cười cường điệu bằng hai ngón tay.
“À, đúng,” Quinzel đáp. “Sự cố liên quan đến cá, phải.”
“Đúng vậy,” Jack lẩm bẩm.
Anh không thực sự mỉm cười. Không, nét mặt anh lúc này là một cái cau có.
“Tôi đoán,” Jack nói, “cô sẽ nói với tôi rằng Batman đã không xuất hiện để ngăn chặn kế hoạch hải sản xấu xa của tôi? Vậy ai đã làm? Aquaman à?”
Lần này, Quinzel thực sự mở tập hồ sơ, lật qua các trang. Phải mất vài phút cô mới tìm thấy thứ mình cần.
“Dịch vụ Cá và Động vật Hoang dã Hoa Kỳ,” Quinzel đáp.
Jack nhíu mày sâu hơn. “Đợi đã, nghiêm túc chứ?”
“Đó là những gì ghi trong đây,” Quinzel trả lời.
Jack mở miệng, rồi lại khép lại. Anh không biết phải nói gì.
.
Bình luận truyện